Đời TuƠn Gọi

VÌ SAO TÔI ĐI TU?

Trong một buổi tiệc mừng chủ gia đình vừa gia nhập đạo, mọi người đang rộn vang với những ly rượu chúc nhau, Một ông chú bạn của chủ nhà, quay sang hỏi mình: Đi tu vậy khi nào làm Cha vậy thầy?
Mình trả lời theo phản ứng tự nhiên: Dạ không, con tu Dòng nên chỉ là thầy dòng thôi.
Chú tỏ vẻ ngạc nhiên: Ủa sao kỳ vậy? ở ngoài người ta có gia đình thì làm Cha mấy nhỏ, đi tu thì phải làm Cha thiên hạ chứ?
Mình chỉ biết phân trần với chú: Không đâu chú! Đi tu là một ơn gọi từ Chúa, nên không phải là để được làm cha này cha nọ đâu.
Chú lại đưa ra những câu hỏi như bông đùa: Vậy là làm thầy suốt đời à? mà ở ngoài đời người ta có bạn có đôi, tối lửa tắt đèn có nhau… đi tu thì phải sống một mình, thầy không thấy buồn sao?.
Mình hơi e dè đáp lại: Vâng, nói không buồn thì không đúng, Nhưng trong cái buồn cô độc này, thì con lại hướng đến một niềm vui khác cao hơn cả niềm vui gia đình.
Có lẽ Chú cũng không hiểu gì mấy nên im lặng,, nhưng rồi chợt quay sang hỏi lại:
Ê này, tôi thấy các Cha các Thầy đều đẹp người mà học giỏi, vậy mà đi tu tôi thấy tiếc quá đi, hỏi thiệt thầy nha: Tại sao thầy đi tu vậy?
Quá bất ngờ với câu hỏi này, mình chỉ cười và nói bâng quơ: Đơn giản vì con không muốn có gia đình.. mà muốn đi tu thôi chú à!.
Câu chuyện giữa mình và chú bị cắt ngang khi chủ nhà đến để cám ơn và cùng nâng ly chúc mừng cho ngày vui của họ, mình cũng không biết phải giải thích thế nào cho chú hiểu đúng: Tại sao mình đi tu?
Chia tay gia đình và mọi người trong niềm hân hoan, ai cũng cảm nhận được bầu khí ấm áp và niềm vui đong đầy, thanh thoát qua tình liên đới, đùm bộc nhau của những người con cái Chúa; nhất là từ nay, gia đình sẽ sống trọn nghĩa yêu thương trong sự hiện diện của Thiên Chúa, Tình Chúa và tình người sẽ hòa quyện trong mái ấm của họ… và chắc chắn, hạnh phúc đến với từng người, từng gia đình khi họ thể hiện trọn vẹn tình yêu qua giao ước hôn nhân, với sự chúc lành và nâng đỡ của Thiên Chúa Tình Yêu.
Riêng bản thân mình thì bắt đầu tự vấn lương tâm, và đặt lại câu hỏi của ông chú mà chưa có lời giải đáp thỏa đáng, đã hơn 20 năm sống trong ơn gọi đời dâng hiến, mình đã ý thức đầy đủ và trả lời được: Tại sao mình đi tu một cách thuyết phục và đầy tính thực tiễn giữa bao vấn đề của cuộc sống hôm nay hay chưa?
Nhớ lại một thời đã qua.. từ một thanh niên với bao đam mê thú vui trần thế, rồi sự ngộ nhận về một tình yêu trần tục, bị hiểu lầm, để rồi tâm hồn trống vắng và ngập đầy bao phiền muộn của kiếp nhân sinh, Từ nơi tăm tối cuộc đời, mình đã được một ánh sáng chiếu vào tâm hồn và một tiếng kêu mời đầy tha thiết: “Hãy theo Thầy!”, Thầy sẽ là nguồn sống, là ánh sáng soi, là tình yêu vĩnh hằng mà con đang tìm kiếm! Và rồi, mình đã âm thầm bước vào tu viện với lời thân thưa: “Lạy Chúa, xin chỉ bảo con, xin cho con biết phải làm gì?, Thời gian cứ dần trôi theo năm tháng, miệt mài thanh luyện tâm hồn, trao dồi nhân đức và tập sống tinh thần từ bỏ nơi bản thân để hướng đến một tình yêu dâng hiến, bên cạnh là sự đồng hành, đùm bộc trong yêu thương của nhà Dòng, của bao bà con tín hữu mà mình quen biết; nhất là những ơn lành của Thiên Chúa tuôn đổ, giữ gìn qua các biến cố cuộc đời… Hôm nay, có dịp nhìn lại bản thân và định hướng lại cho ơn gọi, mình lại nhận ra rằng: “lòng nhân hậu và tình thương Chúa, luôn ấp ủ con trong suốt hành trình, đời con xin tạ ơn Chúa và chúc tụng Ngài đến hết cuộc đời!”,
Quả thật, ơn gọi vốn bắt nguồn từ lời kêu mời của Thiên Chúa và sự đáp trả của con người, để mình sống một cách trọn vẹn bậc sống mà Thiên Chúa đã tiền định nơi mỗi phận người. Và như vậy, dù mình cố gắng tìm mọi nguyên nhân, những lý lẽ để trả lời câu hỏi: tại sao tôi đi tu? Cũng không thuyết phục và đầy đủ trong tương quan với Thiên Chúa và ơn thánh của Ngài, nên có thể gọi đây là một huyền nhiệm,…mầu nhiệm của tình yêu! Điều quan trọng là mình đã sống, đã thể hiện được ơn gọi đó như thế nào?. Chính cách thế thể hiện ơn gọi sống yêu thương của mình qua từng bậc sống mới là câu trả lời đầy tính thuyết phục, đồng thời trả lời được tại sao tôi chọn bậc tu trì mà không chọn bậc hôn nhân.. Vì đó là Thánh ý Chúa và con người không chỉ sống vì cơm bánh mà còn bởi mọi lời do miệng Thiên Chúa phán ra!

Related Articles

Close